– Chị nghịch phone mãi thế? Sao không lo ăn cơm đi (Tôi hỏi)
– Chị đang nhắn tin với người yêu. (Chị ta vẫn dán mắt vào phone trong lúc trả lời tôi)
– Sao không ăn xong rồi nhắn?
– Chị sợ ảnh chờ tin nhắn lâu. Anh ấy chỉ rảnh vào giờ này thôi
– Làm gì “mê” dữ vậy? (Mặt tôi nghiêm lại)
– Này là “quan tâm” chứ không phải “mê” đâu… (lúc này chị ta mới ngước lên nhìn tôi giải thích)
Tôi thấy vậy chẳng nói gì thêm, tiếp tục ăn.
Đến khi tôi ăn được nửa phần rồi, chị mới cất điện thoại, bắt đầu ăn một cách “thật sự”. Tôi thấy thế quay sang:
– Ủa, sao không nhắn nữa?
– Ảnh đi ăn cơm rồi (chị trả lời “tỉnh bơ”)
Tôi hạ giọng, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt chị:
– Vậy chứ nãy giờ chị đang làm gì?
– … …
Chị bỗng khựng lại, dường như nhận ra điều gì đó mà khiến chị nghẹn lời. Rồi lảng tránh ánh mắt của tôi, cúi gằm mặt xuống nhìn dĩa cơm canh đã nguội lạnh tự bao giờ…
Mà tôi nghĩ cơm canh có lạnh cũng không lạnh tanh như sự thật. Chắc không ít bạn thấy cảnh tượng này rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó, cũng có thể hình như thấy mình ở trong đó.
Tôi nói ngàn lần vạn lần cái chuyện tập trung vào bản thân và luôn luôn đề cập tới điều đó hàng đầu trong bất cứ lời khuyên nào tôi dành cho các bạn.
Tập trung vào bản thân… nghe có vẻ đơn giản mà nghe cũng có vẻ hơi…lơ đễnh. Có một số người còn hỏi tôi “Thế nào mới là tập trung vào bản thân” “Phải làm sao để tập trung vào bản thân ạ?” “Em cố tập trung vào mình rồi nhưng vẫn bị chi phối, không biết cách nào để khắc phục, khó quá”.
Thôi tôi không muốn định nghĩa ra cái khái niệm TẬP TRUNG VÀO MÌNH mà đã có không ít người giải thích, mà có lẽ bạn đã nghe ở đâu đó rồi nhưng không lưu được vào bộ nhớ của bạn. Vì nếu bạn đã không thật sự để tâm, có bắt bạn chép lại 100 lần bạn cũng không nhớ được.
Có một sự thật mà tôi vô cùng chắc chắn: Bất kể phụ nữ nào đang đặt đàn ông vào trung tâm cuộc đời, coi đàn ông là chỗ dựa, coi họ là nơi sản sinh hạnh phúc, thường sẽ không thật sự hạnh phúc như cách mà họ cố huyễn hoặc bản thân
Bạn càng quên đi bản thân trong khi yêu, bạn càng nhận khổ đau về sau.
Khi bạn có xu hướng quá lo lắng và phụ thuộc vào đàn ông, theo lẽ dĩ nhiên, bạn sẽ mong đợi được hồi đáp lại những gì bạn đã bỏ ra, và đó chính là nguyên nhân gây ra đau khổ: Sự mong cầu.
Đừng quá mong đợi sự toàn tâm toàn ý từ một người đã coi những điều bạn làm như một lẽ thường tình, hãy tỉnh táo nhìn vào thực tế đi. Bạn trao đi quá nhiều bạn càng không rời xa được người đàn ông.
Thử hỏi lỡ có ngày mọi thứ phải kết thúc, ai nấy đều có khoảng trời riêng của mình, lúc ấy bạn sẽ ra sao đây? Cầu xin anh ta rũ chút lòng thương hay cầu xin bản thân cho mình một lối thoát? Bạn không quên được anh ta cũng không sao vì anh ta sẽ quên bạn thôi. Lúc đó mà níu giữ thì anh ta cũng chỉ coi bạn như loài ký sinh trùng đeo đám.
Nếu bạn cứ làm đi làm lại một việc theo cách cũ và mong có một kết quả mới, thì bạn chỉ là 1 người điên.
Đôi khi từng câu từng chữ của tôi luồn lách vào sâu trong tâm trí bạn, khiến bạn chột dạ như người chị đồng nghiệp của tôi. Và có lẽ cách bạn lựa chọn cũng như chị ấy: Không dám đối mặt! Dẫu tôi có vạch trần sự thật trần trụi đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ vì tôi muốn bạn tốt hơn, hạnh phúc và bình yên hơn!
Bạn suốt ngày cứ lo cho chồng cho con, bỏ quên chính bản thân mình, đến khi nhìn lại bản thân cũng đã “nguội lạnh” như dĩa cơm ở trên vì cứ mãi nghĩ tới người khác.
Khi người đàn ông không thấu hiểu
Tôi phải nói cho bạn biết là đàn ông sẽ không bao giờ hiểu được trong những giọt nước mắt của chúng ta chứa đựng bao nhiêu tình cảm và suy nghĩ phức tạp, cũng không bao giờ hiểu được khi cãi vã phụ nữ khóc phần nhiều là vì chính bản thân mình. Vì những lời thề non hẹn biển. Vì nỗi đau và sự tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.
Đừng mong chờ đàn ông đáp trả những gì bạn trao đi
Tôi biết bạn cho rằng với những hy sinh và sự quan tâm bạn cho đi, người ta phải “biết điều” mà đáp lễ, ghi nhận. Bạn tự mong đợi rồi tự thất vọng vô số lần.
Khi đàn ông không thể hiện sự yêu thương và chiều chuộng, họ bắt đầu lờ bạn đi và bạn thấy họ thật quá đáng, tồi tệ, và cứ thế những mâu thuẫn phát sinh cũng là lúc chiếc xe bắt đầu tuột dốc!
Và thế là bạn đau khổ hụt hẫng, bạn mất thăng bằng, bạn trách móc, bạn cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ. Bạn lo sợ, bạn khổ sở không muốn người ta bỏ đi nhưng cũng không biết làm gì để giữ người ta ở lại. Bạn nghĩ rằng bạn đã yêu họ sâu đậm và bạn cảm giác như bạn không thể yêu ai khác nhiều hơn như thế.
Thật là, bạn lầm rồi! Bạn không có yêu người ta nhiều như bạn nghĩ đâu.
Bạn chỉ đang bảo vệ quyền lợi cho mình mà thôi.
Có lẽ tới đây bạn chẳng mấy đồng tình: “Nói gì lạ thế?! Không yêu thì sao giờ phải khóc, phải đau đớn thế này?”
Vâng, tôi biết phụ nữ khóc và trách thật nhiều khi bánh xe rẽ sang hướng khác! Nhưng nỗi đau của bạn càng nhiều không chứng tỏ rằng người đàn ông ấy tốt ra sao, tuyệt vời thế nào! Chỉ là bạn nghĩ rằng, có lẽ từ nay về sau cho dù đất trời nghiêng ngả thế nào cũng khó có thể gặp một người như vậy được nữa.
Thật ra có rất nhiều thời điểm, phụ nữ không phải để tâm người đàn ông đã tốt thế nào, mà là để ý chính mình đã tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết cho anh ta. Cũng giống như tự mình vất vả xây dựng một tòa thành trì, bỗng chốc sụp đổ, cảm giác thật sự rất bất lực.
Đó chính là cảm giác không cam tâm không chấp nhận mà bạn lầm tưởng là yêu sâu nặng!
Cũng như bạn “nuôi” một con heo đất, hàng ngày bạn dành dụm, cho tiền vào bụng heo, mỗi lần bỏ tiền vào như thế là bạn “nuôi hy vọng” ngày heo lớn là bạn có được thứ bạn muốn.
Rồi một ngày heo đất bị mất, bạn cảm giác mất mát, tuyệt vọng vô cùng. Bạn ủ rũ và nhớ cảm giác bạn sẽ có được thứ bạn muốn, nhưng bây giờ bạn lại phải bỏ heo lại từ đầu. Và hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, cứ như bao công sức và tài sản bỗng dưng đổ sông đổ bể.
Đó chính là cảm giác tiếc nuối cái công cái của mình bỏ ra! Nếu như đó chỉ là một con heo đất rỗng, bạn chẳng phải buồn nhiều như thế, cùng lắm là mua con khác thôi! Điều này tương tự như với đàn ông vậy đó!
Thôi thì, hãy coi như đó là một khoản “đầu tư” từ thiện, mà coi như làm thiện rồi thì đừng nên mong đợi ai ghi nhớ công lao của mình.
Thay vì phải bỏ tiền vào ống heo của người khác, hãy tự bỏ vào ống của mình! Thứ nhất để người ta không coi nhẹ những gì bạn làm cho họ. Thứ hai là để chính bạn sau này không phải cảm thấy uất ức, đau thương chồng chất sau mỗi lần chịu tổn thương.
Và dù cho người ta có ra đi, bạn cũng không chịu quá nhiều đau khổ và không gục ngã thảm hại vì vẫn còn khoản đầu tư mà bạn đã bỏ ống heo bấy lâu nay cho riêng mình. Đó là khoản tích luỹ đáng giá nhất mà bạn có thể tặng bản thân.
Yêu mình trước khi yêu người
Giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng cho mình, hãy học cách yêu thương bản thân. Ích kỷ cũng được, chẳng sao cả, đừng có quá quan tâm ai nói ra nói vào, miễn sao sự ích kỷ đó chẳng làm hại đến ai. Đọc nhiều sách, học một cái gì đó, du lịch để nhìn ngắm và cảm nhận thế giới mà bạn đã bỏ quên.
Chúng ta không có quyền bắt người khác phải làm gì cho mình, thế nhưng ít nhất cũng có quyền lựa chọn cho mình một hướng đi trong cuộc sống, luôn luôn đừng để những người bên cạnh làm chệch hướng. Tôi khuyên bạn hãy kiên định mà đi, một ngày nào sẽ nhìn thấy ánh sáng hy vọng.
Quay lại chị đồng nghiệp, không phải tự dưng tôi kể câu chuyện năm xưa. Mà mới đây chị báo với tôi tin mừng, tháng sau là lễ cưới của chị. Nhưng chú rể không phải là người mà chị nhắn tin đến quên ăn năm ấy, mà là người đàn ông hàng ngày mua cơm đến chỗ làm cho chị, đưa chị đến những nơi chị chưa từng đến và mỗi ngày góp vào cuộc đời chị thêm một niềm vui!
Tôi không thể quyết định được cuộc đời của bất cứ ai, tôi chỉ có thể góp vào cuộc đời của bạn một tia tích cực, để bạn tự tin hơn khi đối mặt với những chọn lựa trong đời này.
Mong sao những lựa chọn của bạn phản chiếu hy vọng chứ không phải nỗi sợ hãi mơ hồ 😊
Người đồng hành tinh thần của bạn
Yêu thương